“Hè của cô bé mất gốc”

Hôm nọ có người quen nói tình cờ thấy tôi có một cuốn sách mới, trình bán ở nhà sách. Cuốn sách tựa là “Hè của cô bé mất gốc”. Tôi biết nhà xuất bản Kim Đồng đang tập hợp một số truyện ngắn tôi viết dành cho teenagers, nhưng vẫn chưa cầm cuốn sách trên tay. Những truyện này tôi viết khi còn rất “trong sáng”, lúc đang là học sinh trung học và sinh viên. Khi đó, tôi xem việc viết lách là một nhu cầu… để kiếm nhuận bút. Mặc dù vậy, truyện không hề nhuốm màu “tiền bạc”, ngược lại, truyện được viết khi tôi nhìn đời còn vô cùng ngây thơ (hay ngây ngô). Cũng xin thú nhận là cho tới bây giờ tôi vẫn còn ngây ngô (đôi khi là “ngây dại”, hic hic...), nhưng truyện tôi viết không còn "trong vắt" nữa.
Những truyện ngắn trong sách này chắc các bạn đã đọc rải rác trên các báo và trên chính trang web duongthuy.net . Nhưng nếu các bạn không quá tiếc tiền (chỉ 29.000 đồng), cuốn sách chắc chắn sẽ giúp các bạn thư giản trong một ngày cuối tuần yên ả.
Đây là đôi lời của tác giả in trong cuốn sách:
Bắt đầu viết văn từ năm mười lăm tuổi, tôi tự nhủ “Mình sẽ trở thành nhà văn kiếm được rất nhiều tiền”. Tuy nhiên, khi truyện ngắn đầu tiên được đăng báo, tôi không còn quan tâm đến tiền bạc nữa. Lúc này, văn chương mang một ý nghĩa khác “cao thượng” hơn giá trị vật chất. Đó là niềm vui được chia sẻ cuộc sống hồn nhiên của mình cùng các bạn đồng trang lứa, là hạnh phúc được độc giả viết thư khen ngợi, là niềm hân hoan thấy truyện của mình làm độc giả có động lực hơn trong cuộc sống. Dù cuộc sống trở nên bận rộn hơn, tôi luôn cố gắng sắp xếp thời gian để tiếp tục viết. Và dù đã qua thời học trò, qua thời cắp sách đến trường, qua thời “sáng nắng chiều mưa” của tuổi teen, tôi nhận ra rằng: tôi thành công nhất khi viết về lứa tuổi đẹp này.
Thông qua những truyện ngắn của mình, tôi muốn truyền đến các độc giả nhỏ tuổi một cuộc sống hồn nhiên vô tư lự, một bến bờ hạnh phúc vì được gia đình che chở, một hy vọng lớn lao vì thầy cô luôn ủng hộ. Có thể đâu đó trong những câu chuyện của tôi, vẫn có những nốt nhạc buồn, những ánh mắt thất vọng, những tiếng thở dài day dứt. Nhưng tôi muốn độc giả hiểu rằng cuộc đời là một món quà, chúng ta hãy trân trọng và tận hưởng mọi cơ hội cuộc đời đưa đến. Hoặc nếu ai đó than phiền “Tôi nhận quà không xứng đáng”, hãy tự tạo cơ hội cho chính mình thông qua các hành động tích cực. Truyện của tôi luôn có kết thúc đẹp, và độc giả sẽ nhận ra: chúng ta làm chủ cuộc đời mình.
Hãy đọc và cảm nhận, bạn sẽ tìm thấy cho riêng mình nhiều ý nghĩa cuộc sống thú vị hơn!
Dương Thụy
(17/10-09)